BẤT CHỢT
Cả gia đình chuẩn bị cho giấc ngủ, vì đêm đã khuya. Bất chợt điện thoại rung lên. Một tin nhắn đến từ Facebook: Cháu Lan con Dũng Lài đây cậu ơi!
Tôi nhắn tin trả lời: Vâng Cậu đây! Sao cháu liên lạc vào giờ này? Đợi tin nhắn hồi âm nhưng không thấy. Tôi nối máy bằng cách gọi điện. Chuông đỗ liên hồi không thấy trả lời. Tôi tiếp tục gọi và kiên trì chờ đợi. Sau thời gian khá lâu có tiếng trả lời với giọng nói run run có chút lo sợ. Dạ dạ dạ…. cháu bị Côvít Fo rồi cậu ơi! Và cháu im lặng. Tôi đợi xem cháu nói gì nữa không. Đợi hơi lâu không thấy nói gì, tôi biết cháu sợ nên khuyên: Cháu bình tĩnh! Đừng sợ, trả lời cậu. Cháu đang ở đâu? Ở với ai?
Nghe giọng nói run run trong câu trả lời: Dạ dạ dạ… Cháu ở Làng Đại Học Thủ Đức! Lúc đầu cháu ở chung phòng trọ với tám người, một mình cháu bị Côvít Fo bảy người còn lại đều âm tính. Nay cháu ở phòng cách ly cùng chín người bị Côvít Fo, có người già, người trẻ hơn cháu, và cả trẻ em nữa, người thì ho sốt, có người cả ho cả sốt, cháu cũng vừa mới sốt xong!
Nghe cháu nói tim tôi nhói đau như có vật gì đâm vào làm tôi lặng đi hồi lâu mới hỏi được cháu: Hiện giờ phòng cháu có gì để ăn? Có thuốc để uống, để phòng dịch chưa? Cô bé trả lời: Dạ dạ dạ… Trong phòng không thấy gì ngoài chai dầu gió đã cạn kiệt, tám người trong phòng và cả cháu, ai cũng mở miệng chai dầu gió đó ra và “hôn vào nó”. Cháu mới vào nên rất lo không biết bệnh của cháu rồi sẽ ra sao? Biết cháu sợ, tôi động viên: Cháu đừng sợ yên tâm mà điều trị, ngoài này có người hộ trợ cháu! Tôi hổi tiếp: Vậy thức ăn, thức uống ở khu cách ly thế nào? Cháu trả lời: dạ ở khu cách lý này, đến buổi có phát cơm, nhưng đến 12 hay 13 giờ 30 mới nhận được cơm trưa. Nhiều khi đói run cả người nhưng không có cái gì để ăn? Sao tội nghiệp thế!
Cháu không còn tiền để mua đồ ăn sao? Tôi hỏi thế. Cháu trả lời: Cháu còn ít tiền nhưng không quen ai ship được đồ ăn vào.
Ở khu cách ly không phải ai cũng vào được, tiền xíp đắt gấp hai gấp ba có khi gấp bốn gấp năm tiền mua thức ăn, và đưa đến rất khó. Các chốt ra vào không cho người di chuyển. Đêm đã khuya cháu không biết liên lạc với ai nên nhắn cho cậu! Tôi trả lời: Vâng! Cháu nhắn tin cho cậu là đúng rồi! Nhưng cháu phải báo cho bác sỹ để họ giúp cháu! Cô bé ngập ngừng hồi lâu rồi nói: Cháu sợ lắm, cháu sợ làm phiền nhiều người… ngắt lời cháu: sao cháu nghĩ thế? Cháu nghĩ không đúng. Cháu không báo cho gia đình, người thân biết cháu bị Fo, thì cháu phải cho bác sỹ biết. Như thế bác sỹ mới giúp được cháu! Cô bé tâm sự: Cháu biết nhưng cháu sợ mọi người lo. Sợ làm phiền nhiều người sợ lây bệnh qua người khác, nên cháu tự ý quyết định gắng chịu một mình. Cháu nghĩ tự chăm sóc cho chính mình được. Không ngờ vào khu cách ly lại gặp khó khăn như thế! Giờ thì cháu Lan cho phép tôi nối máy nói với nhiều người về chuyện cháu Lan bị nhiễm Côvít. Tôi và cháu Lan đã kết nối với nhiều người bằng gọi điện thoại nhóm trên Facebook. Thế là “nhóm Facebook gia đình của tôi” được ra đời, mỗi người trong gia đình Facebook đều biết cháu Lan đang bị Fo, nơi cách ly, biết điều Lan lo lắng và biết tình hình sức khỏe của Lan, nhờ mọi thành viên trong gia đình đều quan tâm, quây quần bên Lan, làm cho Lan vui hơn. Tôi bảo Lan kết bạn Facebook với một Linh Mục có Níck Nêm: Âm Thầm Nẫy Mầm. Vị Linh Mục này chuyên hổ trợ cho người bị Fo. Còn cháu Thủy gửi cho cháu Lan Níck Nêm Facebook của chị Hồng Nghĩa để chị hổ trợ thuốc cho cháu Lan. Và thế là mọi thành viên trong gia đình từ cậu bé hai tuổi đến cụ già tám mươi tuổi, đến vị Linh Mục, đến cô Hồng Nghĩa, đến cháu Lan… Tất cả đều dâng lời cầu xin cho cháu Lan sớm phục hồi. Lời nguyện bắt đầu từ cậu bé hai tuổi, cậu tự quỳ gối lên và nguyện rằng: …Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời cầu cho chị Lan của con sớm được khỏi Fo bây giờ….và mọi người tiếp nối dâng lời cầu xin cho cháu Lan sớm thoát khỏi Fo. Lời cầu xin của gia đình Facebook đã chạm đến Lòng Tự Ái của Thiên Chúa. Sau mười ba ngày cách ly, cháu Lan không còn ho và lên cơn sốt nữa. Cháu được tét và kiểm tra lại, thật ngạc nhiên cháu Lan từ Fo nay trở về âm tính hoàn toàn và được chính thức trở về phòng trọ với mọi người.
Xin chân thành cám ơn những tấm lònng nhiệt thành trong lời nói và hành động, đã góp phần xây dựng cuộc sống thực tại đầy Tình Trời -Tình Đời và Tình Người.
Dẫu rằng, cuộc sống đầy khó khăn dịch bệnh hoành hành lòng người chao đảo. Nhưng với lời nói việc làm lòng nhiệt thành những hy sinh quảng đại của quý vị, đã làm cho “Tin Mừng” được sáng tỏ nơi nơi!
Tôi viết dòng chử này trong thời khắc Người Dân Việt Nam đang “Hồi Hương” trên đất nước mình. Với dòng người về quê ào ào như thác đổ. Nỗi đau trải dài trên vô số kiếp người. Những quyết định chưa có trong lịch sử loài người, nay xuất hiên trên Đất Nước Việt Nam. Tôi và Bạn chúng ta đều biết. Hầm Hãi Vân đã mỡ cữa cho dòng xe máy, xe thô sơ đi bộ tiến vào. Niềm vui mừng sung sướng xiết bao, vì tránh được cảnh người dân vượt đèo cheo leo trong đêm dong bão. Quyết định ấy có tính nhân văn và mang nhiều nhân đạo. Dù biết rủi ro có thể xãy ra nhưng vẫn mỡ cữa hầm để cứu giúp cụ già, bà bầu và trẻ thơ măng sữa. Nhìn dòng người Hồi Hương hai hàng lệ ứa mà nỗi đau thấm nhập tâm can. Cầu mong sao cho đất nước sớm trở lại bình an, cho dân tình mau thoát cơn hoạn nạn mau sánh vai với các cường quốc bầu bạn và “Tin Mừng” được tỏa rạng khắp Đất Nước Việt Nam Này!
Sài Gòn ngày 9 tháng 10 năm 2021