Thôi kệ...

Thôi kệ...

Gia đình anh bên lương. Ngày rằm cùng lắm là ăn chay được buổi sáng, chiều thì ngã mặn mất rồi!  Chùa chiền thì một năm vô thắp hương một lần là tốt lắm, xá xá vài ba cái cho có lễ với Đức Phật…

Cái khó khăn của cuộc sống khiến anh không thể đầy đủ lễ nghi, phép tắc như người khác. Vợ anh tranh thủ bán café cóc trước cổng trường để trang trải qua ngày. Dịch bệnh Covid kéo đến làm mấy cái bàn ghế nhựa vỉa hè biến mất ! Cả nhà anh điêu đứng… Rồi chả biết ông tổ trưởng dân phố bị kẹt dưới miền Tây do dịch bệnh thế nào, anh trở thành một ông tổ trưởng thứ hai bất đắc dĩ !

Lập Zalo để liên kết với bà con trong khu phố, nhắn 03 câu thì hết 02 câu sai lỗi chính tả. Mấy bác lớn tuổi bắt lỗi, réo hỏi. Thôi kệ, phường có cái gì, thì cứ gửi để bà con biết tin…!

Xét nghiệm và chích ngừa Covid vùng đỏ, nhắn gọi bà con rồi đứng ra hỗ trợ. Mấy chú khó chịu, lầu bầu ê mầy, bộ rảnh lắm sao mà cứ kêu tao đi chọt mũi hoài vậy ! Thôi kệ, trời mưa cứ bận áo mưa, ra phụ giúp Y tế làm…!

Phường có chút rau củ, bịch gạo gửi bà con để gọi là lấy hương lấy hoa. Mấy cô khó chịu bảo, cho thế này mà cho à ? Bấy nhiêu thế chả bõ bèn gì ! Thôi kệ, anh phân chia rồi đem đến từng nhà luôn… !

Và để ý, khi anh ra ngoài đường làm chuyện công ích, là cô vợ đi theo sát bên, tay cầm chai cồn xịt khuẩn. Chị theo chồng phụ giúp, y như một cô thư ký tận tụy cho ông giám đốc công ty. Cũng đọc danh sách, cũng điểm danh, cũng khuân vác dọn dẹp các kiểu, luôn cả xịt cồn sát khuẩn cho những ai đến gần anh chồng kakaka…

Mấy bác lớn tuổi cười cười, mầy có trả lương không mà sao nó siêng dữ vậy Tùng ? Anh chặc lưỡi, thôi kệ, vợ con vậy đó mấy bác, bả nói bả thương bà con đang bị dịch bệnh, phụ được gì thì phụ …

Giữa sự căng thẳng tột cùng của dịch bệnh, tiếng thôi kệ của anh buông ra nhẹ nhàng, nhưng đong đầy sự trách nhiệm của đôi vợ chồng trẻ nhiều thiếu thốn …

  • Tweet