Chiều ngày cuối cùng của tháng chín, tôi nghe tiếng reo hò của các em. Lạ quá, tôi vội bước ra ban-công để nhìn.
Không còn những hàng dài rồng rắn của người dân đội mưa đi chích ngừa !
Không còn sự căng thẳng và im lặng chờ đợi !
Giờ chỉ có nhóm các em, những tình nguyện viên cho đợt chống dịch Covid, đang reo hò và tạo dáng, chụp hình các kiểu…
Các em vui vì công việc sắp kết thúc, các em vui vì dịch bệnh kinh khủng đang lắng xuống dần, và các em vui vì tuổi trẻ phải là như thế…!
Có lúc nhìn các em lấy mẫu xét nghiệm Covid cho người dân, tôi bực bội vì có em vô ý quên sát khuẩn. Có lúc ngồi ngửa cổ hướng mặt ra đường để được lấy mẫu, tôi cũng bực bội vì bị que chọc vào mũi đau quá, đau cả mấy ngày…
Nhưng tuổi đời các em còn nhỏ hơn con mình nhiều !
Tuổi trẻ như các em mà trong bộ đồ kín bưng suốt ngày ở nơi trưng dụng làm chỗ chích ngừa, thật là quá sức ! Tuổi trẻ như các em mà làm việc hàng ngày liên tục suốt 7-8 tiếng suốt mấy tháng trời, với cường độ căng thẳng và đầy rủi ro lây nhiễm, cũng thật là quá sức !
Bố mẹ các em có thể tự hào vì công việc của con cái mình đã làm. Các em có thể tự hào về kỳ thực tập có một không hai trong đời mình, với quá nhiều cung bậc của cảm xúc !
Những trải nghiệm về cái được và cái mất, về sự sống và sự chết, về trao và nhận trong gian nan khốn khó…. Đó là những bài học lớn mà không phải người lớn nào cũng nhận ra trước và sau đại dịch !
Cầu chúc các em luôn an lành, hồn nhiên và mạnh khỏe !
.jpg)