Ngày đó, tôi là sinh viên tỉnh lẻ lên Sài Gòn học, túi tiền eo hẹp, ngày nào cũng tính từng nghìn lẻ. Có hôm, trong ví chỉ còn đúng 5.000 đồng. Tôi đứng trước tiệm bánh mì, bụng đói cồn cào, mà chân chẳng dám bước vào.
Bỗng, một người phụ nữ lạ mặt, dáng vẻ lam lũ, đi ngang qua. Bà nhìn tôi, rồi quay vào tiệm bánh mì mua hai ổ. Bà quay ra, đưa tôi một ổ, cười nhẹ:
“Chúa bảo bác tặng con một ổ bánh mì.”
Tôi bối rối, định từ chối, nhưng bụng lại kêu lên một tiếng phản đối rõ ràng. Tôi nhận ổ bánh, nghẹn ngào cảm ơn. Bà chỉ mỉm cười rồi lặng lẽ đi mất giữa dòng người đông đúc.
Tối hôm đó, tôi lần đầu tiên mở Kinh Thánh cũ mẹ gửi kèm trong vali. Trang đầu tiên là câu:
“Ta là bánh hằng sống, ai đến với Ta sẽ không bao giờ đói.” (Ga 6,35)
Tôi bật khóc.
Từ đó, tôi không chỉ sống nhờ bánh mì... mà sống nhờ Lời Chúa. Ngài không hiện ra bằng ánh sáng rực rỡ, mà hiện diện trong ổ bánh đơn sơ, trong tình người lặng lẽ, và trong lòng tôi – mỗi khi tôi mở lòng ra đón lấy.
Tác Giả: Minh Khang
